Ngày tôi thôi việc sau 20 năm làm công chức

Khi tôi viết ba chữ đơn thôi việc lên trang giấy, để không còn là công chức sau gần 20 năm gắn bó, đó chính là khoảnh khắc thay đổi đời tôi. Tôi muốn tự mình đón gió cuộc đời mình...
Khi tôi viết ba chữ đơn thôi việc lên trang giấy, để không còn là công chức sau gần 20 năm gắn bó, đó chính là khoảnh khắc thay đổi đời tôi. Tôi muốn tự mình đón gió cuộc đời mình...

1. Hơn nữa, đời trôi qua mải miết trong sự sắp đặt của người khác, đây là lần đầu tiên tôi tự quyết định việc của mình.

Ngày nhỏ, tôi ăn gì, mặc gì, học gì... nghe theo lời ba mẹ đã đành. Đến khi lớn lên, chọn ngành nghề học để đi làm, tôi cũng chọn giải pháp an toàn khi ba mẹ bảo "học ngành này ra trường khỏi lo thất nghiệp". Nên dù không thích nhưng tôi vẫn cố theo học.

“Bốn mươi tuổi khởi nghiệp là muộn? Nhưng muộn còn hơn không bao giờ bắt đầu.

Chưa cầm bằng tốt nghiệp đại học, gia đình đã "dọn sẵn" cho tôi một chỗ làm yên ổn trong cơ quan nhà nước. Ba mẹ "ấn" tôi vào, mặc tôi vùng vằng khó chịu khi làm nhân viên văn phòng.

Mỗi ngày tám giờ đồng hồ tôi ở bàn giấy mà không thể thoát ra được khi nhìn xung quanh bạn bè mình, đứa nào không vào nhà nước thì lông bông cà phê tối ngày, đứa đi làm "thợ đụng" - đụng đâu làm đấy - chớ biết làm gì ở một tỉnh nghèo miền núi.

Trong mắt người dân quê lúc bấy giờ, học hành ra trở thành công chức, viên chức nhà nước không chỉ là ước mơ cá nhân mà còn là niềm tự hào của gia đình, sự hãnh diện không nhỏ của dòng họ khi có dịp gặp gỡ hỏi thăm nhau.

2. Ba mẹ tôi vẫn luôn tự đắc đã lựa chọn được cho con mình con đường đi đúng, một nơi "ngồi mát ăn bát vàng" mà không cần quan tâm đến tôi đang mong muốn, suy nghĩ gì.

Ba mẹ không thể nào hiểu được tôi thuộc nhóm người yêu thích tự do, khám phá và đam mê những điều mới mẻ.

Đối với tôi, cuộc sống có muôn ngàn điều kỳ diệu và một trong những thứ luôn hấp dẫn tôi là hạt cà phê. Tôi say mê cà phê từ cách trồng, chọn giống đến cách pha chế, mỗi một loại cà phê, mỗi một cách pha chế sẽ cho ra một ly cà phê khác nhau.

Ngay từ những ngày nhỏ, tôi đã luôn đặt ra muôn ngàn câu hỏi tại sao với cà phê. Tôi biến thành một người khác, say mê và cuồng nhiệt đến mông muội, có thể quên ngủ, quên ăn để đón chờ từng giọt cà phê rơi.

Thế nhưng trái ngược với sự mong mỏi của tôi là được gắn bó với cà phê, gia đình đã sắp đặt sẵn mọi "công ăn việc làm" mà tôi không cần phải mó tay vào bất cứ thứ gì.

Khi nghe những lời đề nghị của tôi, gia đình luôn gạt phăng đi ngay cùng bài ca muôn thuở: "Người ta tốn cả trăm triệu "chạy" vào công việc nhà nước không được, mình giở chứng lại nghỉ việc. Làm nhà nước cứ đến tháng lãnh lương mà không phải âu lo. Chỉ có ai không xin được vào nhà nước mới phải ở ngoài bươn chải bạc mặt ra đấy".

Hết gia đình đến họ hàng liên tục đưa ra nhiều ví dụ cụ thể của những người đang khốn đốn vì sản xuất, kinh doanh cà phê. Họ tạo áp lực buộc tôi phải dẹp đi khát khao tạo ra một thương hiệu cà phê gì đó cho riêng mình.

Tôi đành tiếp tục chặc lưỡi xuôi theo xếp đặt của gia đình mà an phận: "Người ta sao mình vậy, người ta sống được mình sống được". Tôi bình lặng sống trôi qua trong sự tẻ nhạt...

Tôi chuyển hết cơ quan này đến cơ quan khác trong sự chán chường đến mỏi mệt. Tôi cũng đã cố gắng làm hết trách nhiệm của mình với công việc được giao.

Nhưng tôi không tìm thấy niềm vui trong công việc, khi mọi thứ cứ lặp đi lặp lại đều đặn mỗi ngày một cách tẻ nhạt theo những giấy tờ văn bản hành chính rập khuôn.

Những đề xuất cải tiến của tôi luôn vấp phải sự phản ứng mạnh mẽ của đồng nghiệp, "làm chơi chơi cũng chừng đó lương mà lãnh, bày ra chi cho nhiều không chỉ mệt mình mà còn làm mệt người".

Tôi hụt hẫng, làm việc như được lập trình sẵn, không vui không buồn, đến và về đúng giờ, không luận bàn, chẳng tranh cãi. Tôi chỉ mong hết giờ, về nhà, để chơi cùng hạt cà phê.

3. Đó là trò chơi ưa thích của tôi từ ngày còn nhỏ. Tôi mang vốc cà phê Moka trộn cùng hai vốc cà phê Chery, rồi đem rang lên, xay ra vẫn chưa ưng ý. Tôi tiếp tục mang ít cà phê Arabica trộn lẫn Culi và Robusta.

Tôi say mê cân đo, rang xay, pha trộn theo cách riêng của mình với tất cả sự háo hức, hưng phấn. Trong những giấc mơ tôi cũng thấy hình ảnh mình khắc khoải bên những hạt cà phê. Một loại cà phê theo hương vị riêng của mình, không giống bất kỳ ai.

Rồi trong một dịp tình cờ, người bạn thân đưa theo người bạn Pháp ghé thăm nhà. Tôi đã mang thứ cà phê "hổ lốn" mình thử nghiệm đem ra mời.

Hai bạn uống ly cà phê và khen rối khen rít, nhờ tôi mua giúp vài ký mang sang Pháp biếu người thân. Lúc bấy giờ tôi phải thú thật với bạn mình chính là người làm ra cái loại cà phê "không giống ai" đó.

Một thương hiệu cà phê riêng của mình, đó là ước mơ từ rất lâu của tôi nhưng chưa thực hiện được bởi sự do dự của mình, sự bàn lùi của người khác.

Tôi không thể để giấc mơ ấy trôi theo tuổi tác của mình. "Hơn bốn mươi tuổi mới bày trò khởi nghiệp, muộn quá rồi, an phận làm công chức đi thôi".

Tôi quyết định viết đơn xin nghỉ việc, buộc mình không còn đường lùi.

Nếu bây giờ tôi không thực hiện thì đến bao giờ mới thực hiện?
Bốn mươi tuổi khởi nghiệp là muộn? Nhưng muộn còn hơn là không bao giờ bắt đầu. Tôi chưa biết mình có thành công hay không, nhưng được làm công việc mình đam mê chắc chắn không bao giờ thất bại, ít ra thì tôi cũng sẽ không hối hận vì đã tự mình tháo dây, nhổ neo ra khỏi bến đỗ an toàn.

Tôi muốn tự mình đón gió cuộc đời mình...

//Top bình luận:

bùi thị hải (19 likes):
Tôi cũng bắt đầu khởi nghiệp vào năm 40 tuổi, một người phụ nữ vừa phải làm tròn trách nhiệm chăm sóc 2 con nhỏ còn đi học, chồng đi công tác xa, vừa làm văn phòng... thành công lớn nhất của tôi sau 5 năm khởi nghiệp là con số nợ từ 600tr đến nay là trên 3 tỷ nhưng niềm vui, hạnh phúc phúc là được làm việc không ngừng làm việc mình thích, tạo công việc cho người khác và điều quan trọng hơn nữa là tôi sẽ tự nguyện về hưu sớm hơn tuổi dể nhường bước cho thế hệ sau. Chúc bạn luôn vững vàng và thành công nhé. Mình cũng rất muốn trải nghiệm cà phê của bạn.

Đức Nguyên (16 likes):
Tôi cũng đã từng là công chức. Một năm, tôi nghĩ mình vậy sao, rồi sẽ thế nào cho khoảng thời gian còn lại, lúc ấy tôi cũng tuổi khá lớn, tôi lo lắng vì tôi học CNTT nên tuổi đó khi ra ngoài sẽ bất lợi. Thời gian đó tôi gặp biến cố, tôi quyết định nghỉ việc công chức, tôi chấp nhận học lại các lớp chuyên ngành rồi xin việc. Quả thật khó khăn vì tuổi đã lớn, thời gian phung phí ở nhà nước đã ảnh hưởng ít nhiều nhưng khi đã bước được bước chân nhỏ thì việc còn lại là cố gắng bước tiếp thật tốt. Thời điểm tôi thôi việc nhà nước đến nay cũng được 10 năm, thành quả thì chưa thể nói nhiều nhưng tôi biết quyết định thôi việc là quyết định đúng trong cuộc đời tôi.

Tư ếch (17 likes):
Tôi từng làm giáo viên nhưng lương thật sự quá thấp tôi không sống nổi dù nhu cầu tôi cũng đơn giản, năm 1995 Việt nam mở cửa tôi bỏ nghề giáo ra làm công ty nước ngoài trời phú cho tôi năng lực đặc biệt về việc nắm bắt lĩnh vực mới nên tôi làm rất tốt được lên sếp tiền rất nhiều , sau đó công ty chuyển sang nước khác, may măn tôi được một người bà con nhận vào công ty nhà nước, tiền không nhiều lắm nhưng thời gian rất rảnh, đi công tác tối ngày chẵng mất một xu nào vì được đài thọ hết, sau đó tôi phải về quê làm công ty tư nhân và lên chức giám đốc lương cao nhưng cực vì việc gì cũng phải qua tay mình vì tư nhân nó chỉ cần thuê 1 người giỏi là đủ, sau chừng ấy năm tiền bạc, danh vọng, hỉ nộ ái ố đủ ca đến gần về hưu tôi chỉ ước gì mình được làm một thầy giáo dạy toán vì đó là đam mê của cuộc đời tôi.

gocchuyen,com
Nếu làm 20 năm trong công chức mà khi bạn viết đơn dễ dàng như vậy, chứng tỏ bạn là một người không thành công trên quan trường

Kgb:
Bạn thật can đảm! Chúc bạn thành công !


-Tổng hợp từ Tuổi Trẻ Online-